Đăng bởi: ngothebinh | Tháng Sáu 3, 2016

20160603. NGHĨ VỀ SỰ MẮC LỪA TRUNG QUỐC

ĐIỂM BÁO MẠNG

NHUYỄN ĐÌNH CỐNG/ BVB 3-6-2016

1- Bị lừa hay được mắc lừa

Thông thường mắc lừa là “bị” chứ không thể “được” và khi phát hiện ra bị mắc lừa thì đau khổ, tức giận, hối tiếc rồi rút bài học, rút kinh nghiệm để khôn ra chứ không thể sung sướng . Thế mà lại có chuyện sung sướng vì được mắc lừa mới oái oăm chứ. Tất nhiên người ta không reo mừng rằng tôi sướng quá vì được mắc lừa đây, chỉ thể hiện bằng cách khác mà người ngoài đoán ra được.

Tại sao bị lừa mà vẫn tỏ ra sung sướng, có thể do 1 trong 2 nguyên nhân sau: 1- Vì kém thông minh (nói đúng ra là vì ngu dốt) mà nhận thức nhầm, trong một thời gian cứ tưởng rồi sẽ được lợi gì đó, không biết đã bị lừa. 2- Biết bị lừa, nhưng vì đã thông đồng với kẻ lừa để hưởng một món lợi nào đó hoặc vì biết mình quá ngu mà bị lừa nhưng đã quá huênh hoang nên tìm cách che giấu hoặc tìm cách lừa dối người khác để trốn tội.

Xét trong chiều dài lịch sử, bọn phong kiến Trung hoa đã nhiều lần lừa vua quan Việt, trong đó chỉ một số ít lần người của ta bị mắc , còn phần lớn nhờ cảnh giác cao mà tránh được. Chỉ có dưới thời thống trị của Đảng CS, lãnh đạo và nhân dân Việt Nam đã bị lừa trong rất nhiều chuyện mà vẫn cứ sung sướng nhắc đi nhắc lại mỗi khi có dịp.

2- CSVN đã bị CSTQ lừa rất nhiều, chỉ xin nêu vài chuyện

1- Từ năm 1941 đến 1946 Hồ Chí Minh rất muốn kết bạn với Mỹ. Chuyện này nhiều người đã biết, nay kể thêm: Ngày 2 /9/1945, tại quảng trường Ba Đình, sau khi Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn độc lập thì trong diễn văn tiếp theo Võ Nguyên Giáp đã khẳng định: “Mỹ là nước dân chủ, không có tham vọng về đất đai mà lại có công nhất trong việc đánh bại kẻ thù của ta nên ta coi Mỹ như một người bạn tốt”. Nhưng rồi từ 1949 CS VN bị Mao Trạch Đông lừa, cho rằng đế quốc Mỹ là kẻ thù của giai cấp vô sản toàn thế giới, kẻ thù số 1 của phe XHCN. Việt Nam có vinh dự là tiền đồn phe XHCN, là người lính xung kích chống đế quốc. Trung cộng sẽ giúp Việt Nam đánh Mỹ đến người Việt cuối cùng. Và rồi Lê Duẩn sung sướng công nhận VN đánh Mỹ là đánh cho cả Liên xô và Trung quốc. Bây giờ mới tỉnh ngộ ra là Mỹ chỉ muốn ngăn chặn làn sóng cộng sản từ Liên xô và Trung Quốc chứ không hề có ý đồ xâm lược nước nào. Biết ra thì đã quá muộn nhưng vẫn không dám công nhận, vẫn tuyên bố là rất tự hào đã làm người lính xung kích chống đế quốc.

2- Năm 1958 Chu Ân Lai ra tuyên bố về quyền lãnh hải của Trung quốc bao trùm một phần lớn Biển Đông. Bản tuyên bố này bị nhiều nước phản đối. Chỉ có Phạm Văn Đồng và cả Hồ Chí Minh bị lừa để ra Công hàm 1958, gián tiếp công nhận nhiều đảo ở biển Đông là của Trung Quốc. Năm 1974 Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa. ĐCSVN sung sướng vì Trung Quốc đã lấy được các đảo từ chính quyền Nguyễn Văn Thiệu, cho rằng để TQ giữ các đảo đó tốt hơn so với việc chúng do chính quyền Việt Nam cộng hòa kiểm soát.

3- Thời gian trước năm 1979 ĐCSVN bị Trung Cộng lừa tôn thờ tư tưởng Mao Trạch Đông, sung sướng cho rằng được theo Mao để chống đế quốc và bọn xét lại là hạnh phúc lớn. Cũng chính vì mắc lừa ĐCS TQ mà đã gây nên thảm họa đàn áp không biết bao nhiêu người ưu tú (vụ án chống đảng do Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Trần Quốc Hoàn tạo dựng). Sau năm 1990 bị lừa ở Hội nghị Thành Đô, ký kết 16 chữ vàng và 4 tốt, tôn sùng ĐCS Trung Quốc là lãnh đạo, là thành trì của CM vô sản thế giới, sung sướng cho rằng còn Trung Quốc XHCN thì VN không lo gì hết, sung sướng và tự hào rằng ngọn cờ tiên phong của cách mạng vô sản thế giới đã chuyển vào tay của ĐCS Trung Quốc và Việt Nam. Thực chất thì Trung cộng lừa cho Việt Cộng kiên trì đường lối XHCN để dễ bề thôn tính.

3- Phân tích vài điều gần đây

1- Trong Hiệp định và tuyên bố chung có điều sau: “Hai bên cam kết không liên kết với nước khác để chống lại nước thứ ba”. Đó là điều lừa dối vô cùng xảo quyệt của Trung Cộng mà mỗi lần có dịp là các lãnh đạo Việt Nam lại nêu ra với đầy vẻ tự hào.

Hãy phân tích thật kỹ xem câu “Hai bên cam kết không liên kết với nước khác để chống nước thứ ba” có những ý nghĩa gì. Nước khác là nước nào, nước thứ ba là nước nào. Có khả năng xảy ra nước thứ ba chính là Việt Nam, là Trung Quốc hoặc một nước thân cận của hai nước trên hay không. Không có một qui ước nào loại trừ khả năng đó. Vậy nếu xảy ra như vậy thì sao. Mà sự tranh chấp ở Biển Đông vừa qua và sắp tới có khả năng xảy ra như thế.

Giả thử xảy ra tranh chấp giữa Trung và Việt đến mức dùng vũ lực. Với sức mạnh của mình thì Trung Quốc cần gì liên kết với nước khác để chống nước thứ ba là Việt Nam. Ngược lại, Việt Nam, dù là để tự vệ, dù để chống lại sự xâm lược phi nghĩa của Trung Quốc thì rất cần sự liên kết với nước khác cùng chí hướng, cùng mục tiêu (ngoài việc nhận sự cổ vũ chỉ bằng mồm của nhiều nước yêu hòa bình). Lúc này, nếu VN nhận sự viện trợ quân sự của một nước nào đó thì rõ ràng là đã vi phạm cam kết, Trung Quốc có cớ để lên án như đã từng viết khẩu hiệu và tuyên truyền “Việt Nam ăn cháo đái bát” và gây chiến tranh biên giới năm 1979 để dạy cho VN một bài học. Còn nếu VN sợ bị vi phạm vào cam kết mà không thể liên kết với nước khác thì rõ ràng là đã tự trói mình để chịu lâm vào thế nguy hiểm.

Điều quan trọng, có ý nghĩa là : “Hai nước cam kết không gây hấn, không lấn chiếm đất và biển của nước khác” thì không viết, lại viết “Cam kết không liên kết với nước khác…”. Bất kỳ một người nào có suy nghĩ đều dễ nhận ra ý đồ lừa bịp, chỉ có những lãnh đạo cộng sản VN là không thấy hoặc có thấy nhưng vì lý do nào đó mà cứ đưa ra để khoe khoang, để tự sướng. Xem lại lịch sử, sứ thần của các triều đại trước khi đi sứ Thiên triều không có ai bị mắc lừa như vậy.

2- Điều khác: “Hai bên cam kết giải quyết mọi tranh chấp bằng thương lượng hòa bình mà không đe dọa dùng vũ lực”. Điều này là đúng nhưng chưa đủ. Nếu xảy ra tranh chấp, một bên đòi thương lượng hòa bình nhưng bên kia không chịu, hoặc thương lượng không đi đến kết quả thì giải quyết như thế nào. Theo các hợp đồng dân sự, khi hai bên không tự thỏa thuận được với nhau thì phải đưa tranh chấp ra xét xử ở một tòa án hoặc cơ quan trọng tài. Điều này phải được ghi rõ trong hợp đồng. Vậy quan hệ giữa 2 nước Việt – Trung thì sao. Phải chăng là không sao cả, trông chờ vào đại lượng của Thiên triều.

Trong Lời kêu gọi vào tháng 12 năm 1946 Hồ Chủ tịch viết: Chúng ta muốn hoà bình. Chúng ta phải nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng thực dân Pháp càng lấn tới vì chúng quyết tâm cướp nước ta lần nữa! Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ.

Còn hiện nay. Cứ mỗi lần Trung Quốc lấn chiếm hoặc gây sự thì từ phía VN chỉ có người phát ngôn Bộ Ngoại giao ra tuyên bố phản đối và yêu cầu đừng tiếp tục, lại huênh hoang là tôn trọng hòa bình và luật pháp quốc tế, còn Chính phủ và Quốc hội thì quyết giữ phương châm“ Im lặng là vàng”. Thế rồi Trung Quốc cứ lấn, Việt Nam cứ lùi, vừa lùi vừa tuyên bố. Phải chăng chúng ta muốn hòa bình nên năm 1988 để cho 64 chiến sĩ trên đảo Gạc Ma khoanh tay chịu sự thảm sát của lính Trung Cộng, để cho tàu ngư dân bị bọn lạ đâm chìm mà không dám chống cự, để cho hết hòn đảo này đến hòn đảo khác lọt vào tay Trung Cộng. Cùng bị lấn chiếm biển đảo, Philipin bị ít hơn nhưng họ kiên quyết kiện ra Tòa án Quốc tế sau khi TQ không chịu thương lượng. Còn chúng ta, chỉ thấy tuyên bố của Bộ Ngoại giao. Phải chăng trong việc này lãnh đạo VN cũng sung sướng vì được mắc lừa.

3- Chuyện gần đây. Trước khi xảy ra thảm họa Biển Miền Trung từ tháng 4/2016, nhiều lần qua báo chí và về Hà Tĩnh tôi được nghe ca ngợi hết lời về khu công nghiệp Vũng Áng và những mối lợi to lớn do Formosa hứa hẹn mang lại. Bây giờ mới vỡ lẽ đang mắc lừa, đang không phải ở mức “ngậm bồ hòn làm ngọt” mà là dùng độc dược để giải khát. Bị mắc lừa rồi nhưng không dám nhận mà đang tìm cách quanh co để bao che, phải chăng để tiếp tục hưởng sự sung sướng và đi lừa lại người khác.

4- Đến lượt CSVN lừa nhân dân

Việc lãnh đạo CS và dân VN bị Tàu chệt lừa thì viết vài quyển sách dày để dẫn chứng và phân tích e cũng chưa hết, trên đây chỉ mới nêu ra một phần rất nhỏ. Người ta bảo, sau khi biết bị lừa thì sẽ thu được bài học quý giá mà khôn ra, thế nhưng mãi mà chả thấy CSVN khôn ra được tí nào. Không những thế, sau khi bị lừa, một số lãnh đạo CS còn mang những điều đó lừa lại nhân dân. Hay biết đâu, CSVN không cho rằng họ bị lừa mà thực chất họ muốn như vậy, muốn làm tay sai đắc lực cho CSTQ, muốn đem đất nước này lệ thuộc vào CSTQ để tạo nên một thời kỳ Bắc thuộc mới. Thảm thương thay cho một số khá đông trong dân tộc VN mấy chục năm bị lừa mà vẫn sung sướng, vẫn tự hào vì nhận được sự lừa gạt đó, vẫn tưởng rằng đang được hưởng một nền “dân chủ đến thế là cùng”, đang được dẫn dắt đến thiên đường nơi hạ giới. Có một số ít người nhận thức được, nói ra điều bị lừa thì lại bị vu cáo, bị đàn áp. Biện pháp để tránh bị mắc lừa là nâng cao dân trí, chống lại sự u mê và nhồi sọ, mở mang sự tiếp xúc với xã hội văn minh. Điều đáng mừng là một số dân Việt đã nhận ra và đang đi theo hướng đó.

N.Đ.C.

Tác giả gửi BVN

MÁCH NƯỚC CHO ÔNG TỔNG BÍ THƯ ĐẢNG

NGUỄN ĐÌNH CỐNG/ BVB 2-6-2016

Khoa xem tướng phân ra tĩnh và động. Trong động tướng thì giọng nói, ánh mắt, dáng đi … là  quan trọng hàng đầu. Tướng là sự thể hiện ra bên ngoài cái ẩn dấu ở bên trong gồm Tinh, Khí, Thần. Khi quan sát một con người cốt yếu nhất là cảm nhận được cái THẦN của họ. Tôi không có dịp gặp Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng để trực tiếp cảm nhận thần khí của ông, chỉ có thể quan sát gián tiếp. Vừa qua, ngày 27 tháng 5, tại buổi  truyền hình về Hội nghị toàn quốc công tác dân vận của Đảng tôi có dịp quan sát  và xin nêu vài nhận xét.

Cảm nhận chung là Thần khí của ông đang ở vào tình trạng yếu kém. Tôi đã theo dõi và đọc lại toàn văn bài phát biểu của ông, khoảng 4 ngàn rưỡi từ. Tôi cũng quan sát những người trong hội trường và thấy họ chẳng quan tâm mấy đến đến phát biểu đó.

Phần lớn thời gian  ông cúi mặt nhìn vào giấy nên chắc không nhận ra thái độ thờ ơ đến coi thường của người nghe. Ông có biết vì sao không. Vì : 1-Những thông tin không có gì mới, đa số là nhàm chán, những thứ đó nhiều người nghe còn biết rõ hơn ông. 2- Phong cách trình bày chưa đạt, giọng nói thiếu sinh khí, nét mặt hơi vô cảm, chứng tỏ trong lòng còn nặng trĩu lo âu, quá lệ thuộc vào bài viết sẵn mà ông chưa nắm vững nội dung.

 Không biết với ông thì thế nào chứ tôi đã có dịp hỏi một số người sau khi họ đọc xong báo cáo ở các đại hội. Tôi nói : “ Đồng chí ( ông, bà, anh, chị…) đã đọc một báo cáo  khá dài, được vỗ tay hoan hô, nhưng xem ra nhiều người chẳng chú ý nghe, chẳng nhớ gì lắm, họ vỗ tay là theo phép lịch sự mà thôi. Xin hỏi, liệu bản thân đồng chí có nắm chắc được, nhớ được toàn bộ nội dung không”. Phần lớn người được hỏi trả lời là không nhớ.

            Trong bài phát biểu của ông, ngoài các thành tích, tình hình, nhiệm vụ của công tác dân vận với 5 yêu cầu, ông dẫn lời của Nguyễn Trải về đời Hậu Trần (họ chỉ lo cuộc sống xa hoa, quyền lợi ích kỷ của mình, bỏ mặc dân khốn khổ, muôn dân oán giận mà không biết, lòng người oán trách mà chẳng kinh ), về Hồ Quý Ly (chính sự phiền hà, để đến nỗi lòng dân oán giận). Ông cũng đề cập đến tình hình hiện tại (Tình trạng quan liêu, mệnh lệnh, cửa quyền khá phổ biến, …,không tôn trọng ý kiến của dân, …,độc đoán, thậm chí trù dập, ức hiếp quần chúng. Một số hiện tượng tham nhũng, đặc quyền đặc lợi trong Đảng không được đấu tranh kiên quyết và xử lý nghiêm minh….).  Như vậy thì xã hội hiện tại tồi tệ  hơn nhiều  so với thời Hậu Trần và Hồ Quý Ly, ông có nhận ra điều đó không, có thấy trách nhiệm của đảng  hay không. Về nhiệm vụ ông nói : ” Vấn đề là Đảng phải chăm lo đầy đủ và sâu sắc đến đời sống, lợi ích của nhân dân; thật sự tôn trọng và phát huy quyền làm chủ của nhân dân; củng cố và xây dựng tổ chức đảng thật trong sạch…”

  Ông trình bày những điều trên  với giọng điệu mà người nghe cảm thấy như từ miệng của một  người đang ốm chứ không phải xuất phát từ một trái tim nồng nàn yêu nước thương dân, không phải từ một trí tuệ sắc sảo. Bài phát biểu khác với bài viết ở chỗ có sinh khí, truyền được cảm hứng, lay động được lòng người. Ông nên tự xét xem đã truyền được chưa, đã lay được chưa.

Về nội dung, vấn đề Đảng phải chăm lo đầy đủ đời sống của nhân dân đã được Phạm Nguyễn Trường cho là một triết lý sai lầm ( trang Ba Sàm-8512, ngày 30/5. Khi mới đọc đầu đề tôi thấy vô lý, nhưng đọc xong  mới thấy  sự đúng đắn của lập luận ). Riêng việc củng cố và xây dựng đảng thật trong sạch thì không những đảng muốn mà dân, trong đó có tôi, cũng muốn như thế. Nhưng làm thế nào để làm cho đảng trong sạch được thì chắc ông chưa có biện pháp hữu hiệu, đáng tin cậy. Tôi định mách nước  trong việc này đây.

Trước hết ông có biết nguyên nhân sâu xa nào đã làm cho Đảng cộng sản VN từ một đảng CM kiên cường trở thành một tổ chức  chứa rất nhiều tiêu cực với các nhóm lợi ích như bây giờ không. Có lẽ ông đã khẳng định 2 điều. Một là sự thoái hóa biến chất của một số đảng viên, cán bộ. Hai là sự phá hoại của bọn thù địch. Tôi không tán thành hoàn toàn với các ý kiến đó và đã viết bài “ Nguyên nhân gốc của nhiều tệ nạn…”, rất đáng để ông tham khảo. Lại nữa, việc muốn làm cho đảng trong sạch không phải mới được đặt ra gần đây mà đã từ vài chục năm nay,đảng đã có nhiều nghị quyết, dùng  nhiều biện pháp, lần nào cũng tưởng là sẽ đạt kết quả, thế mà mãi vẫn không làm trong sạch được. Như một bệnh nặng,  chữa được  chỗ này liền phát sinh chỗ khác, càng chữa thì bệnh càng nặng thêm. Ông có biết tại sao lại như thế không. Vì rằng dùng sai  thầy, sai  thuốc và sai cả phương pháp chữa. Đảng  của ông đã từng là đảng lãnh đạo làm cách mạng, bây giờ là đảng chính trị cầm quyền, ông có nhận rõ điều đó không.  Ông có bao giờ tham khảo tổ chức, cương lĩnh các đảng chính trị ở các nước dân chủ, tiền tiến để biết mục tiêu, nhiệm vụ, yêu cầu đối với  một đảng cầm quyền  hay không.

Đúng ra trước khi mách nước phải tìm cách nào đó để biết được ông  có thực lòng muốn  làm cho đảng trong sạch không, hay là chỉ nói cho qua chuyện. Vì không có cách nào để biết nên tôi đành cứ viết, hy vọng ông  không  xem thì có người khác xem vậy.

Có một câu nổi tiếng : “ Không thể sửa chữa một sai lầm bằng các công cụ hoặc lý thuyết ở tầm mức đã làm phát sinh ra nó”.  Vậy những thứ gì đã làm phát sinh những tệ nạn làm cho đảng kém trong sạch. Đó là  sự độc tài đảng trị, sự dối trá và bạo lực. Để làm cho đảng trong sạch thì điều kiện tiên quyết là từ bỏ 3 điều trên. Không từ bỏ được thì nói làm trong sạch đảng chỉ là nói chơi cho có chuyện mà  thôi.

Có một thói quen xấu là cứ gặp điều gì khó người ta cứ đổ  tại cơ chế. Xin thưa: Mọi  chính sách, luật lệ, cơ chế… đều do con người vạch ra. Những người đảng dựa vào từ trước tới nay để vạch ra cơ chế, nghị quyết… như  các ủy viên Bộ chính trị, các trí thức có bằng cấp của đảng đều tỏ ra không còn thích hợp cho công việc đề ra và thực hiện biện pháp làm trong sạch đảng. Vì sao vậy. Vì chính những người như họ đang ở tầm mức làm mất trong sạch.  Ngay bản thân ông cũng thế. Nhìn thần sắc tôi thấy ông chỉ tạm vui được chốc lát sau đại hội 12, sau việc vội vàng cho về vườn các ông Sang, Hùng, Dũng. Còn hiện nay lòng ông đang rối bời  về nhiều chuyện, kể cả nhận thức về đảng. Ông làm luận án tiến sĩ về chuyên ngành xây dựng đảng. Tôi rất muốn đọc luận án đó nhưng tiếc là chưa tìm thấy, không biết trong luận án và bây giờ ông có phân biệt được thật rõ ràng giữa một đảng làm cách mạng vô sản và một đảng chính trị cầm quyền hay không. Nếu vẫn đồng nhất hai đảng ấy thì càng xây dựng càng đi sai đường, càng xa mục tiêu.

Để giúp làm trong sạch đảng, đúng như một đảng cầm quyền, tôi  xin góp  một số ý kiến sau :

1- Đảng nói rất nhiều đến đổi mới tư duy. Người đâu tiên cần đổi mới tư duy chính là Tổng bí thư . Ông nên mở rộng  tâm hồn và đầu óc . Những người bất đồng chính kiến như Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Quang A, Tương Lai, Nguyễn Trung …phải được xem là những người yêu nước theo cách khác,  rất nên mời họ đến gặp, đối thoại với họ, tham khảo họ. Chính những người như thế mới có thể đề ra được biện pháp làm trong sạch đảng,  không nên tìm cách nhốt họ vào tù. Nếu ông không làm được việc đó, không tự đổi mới được thì nên từ chức để toàn đảng bầu chọn ra một tổng bí thư mới trên cơ sở tranh cử công khai  giữa ít nhất 2 người, chứ không phải do ông chọn và áp đặt.

2-Phải chuyển từ một đảng làm cách mạng vô sản thành đảng chính trị, đảng cầm quyền. Chủ nghĩa Mác Lênin ( CNML)  chứa đựng nhiều độc hại, nếu có dùng được một chút gì đó thì chỉ dùng trong cách mạng vô sản, còn với đảng cầm quyền thì nên từ bỏ nó, và khi đã từ bỏ CNML thì nên đổi tên đảng. Nếu ông thật sự chưa thấy độc hại của CNML thì tôi sẵn sàng đối thoại để cùng ông đánh giá đúng về nó. Vũ khí phê bình và tự phê bình trước đây sắc bén, bây giờ cùn quá rồi, không mấy ai dùng nữa. Phải tìm vũ khí mới hiệu quả hơn. Nếu ông và tham mưu tìm không ra, cho hỏi, tôi sẽ mách.

3-Khi đã chuyển thành đảng  cầm quyền thì phải thay đổi hệ thống tổ chức, làm cho nó gọn , nhẹ. Dẹp bỏ hết các tổ chức của đảng như là một chính quyền thứ hai, đặt trên và bao trùm lên chính quyền thứ nhất. Ban chấp hành trung ương không cần đông mà cần chọn được những người thực sự có tài năng và liêm khiết. Vấn đề là các ông có muốn làm hay không chứ cách làm không khó.Tổ chức có gọn nhẹ mới dễ làm cho trong sạch. Đảng không tự tiện dùng ngân sách nhà nước  (chủ yếu do dân đóng thuế) mà  chỉ dùng nguồn tài chính của đảng cho mọi hoạt động của mình. Nếu tài chính của đảng không đủ thì  có thế xin Quốc hội cấp một khoản dưới 0,5% ngân sách, nhưng phải công khai, minh bạch.

                                                                          ***

Tôi tạm mách nước cho ông 3 vấn đề để thăm dò. Tôi còn có một số ý kiến nữa, cả về tầm chiến lược, cả về biện pháp cụ thể.  Nếu ông muốn nghe mà yêu cầu thì tôi xin vui lòng trình bày tiếp. Ngày xưa , thời Chiến quốc bên Tàu, Văn Chủng dâng cho Việt vương Câu Tiễn 7 kế sách. Câu Tiễn chỉ mới dùng có 3 mà đã thành công lớn. Còn lại 4, Câu Tiễn chưa dùng mà bảo Văn Chủng mang xuống Tuyền đài để bày cho các tiên vương nước Ngô, xem họ có dùng làm gì không. Tôi không dám so mình với Văn Chủng, chỉ cốt tránh cái họa của ông ta.

Viết bài này, vì không có địa chỉ Email của ông nên tôi gửi cho 2 địa chỉ sau :dangcongsan@cpv.org.vnbandoc.dcsvn@gmail .com . Kính nhờ các đơn vị này của đảng chuyển tiếp cho ông. Ngoài ra tôi cũng công bố trên vài trang mạng xã hội để ai quan tâm thì tham khảo.

NĐC  ( Tác giả gửi BVB)


Bình luận về bài viết này

Chuyên mục